Nếu yêu..!!!
- Chào buổi sáng, người đẹp!
Cô nghe tiếng chào, quay người lại trừng mắt, nhìn thấy nụ cười nhe nhởn, có chút mang ý đồ khoe răng đó, chỉ đơn giản nói hay đúng hơn là ra lệnh, nhấn mạnh : “Chào chị!!”
Hắn không tỏ thái độ, tiếp tục nhe nhởn:
- Vậy chào buổi sáng, bà chị xinh đẹp!!
Cô chán nản quay đi, chẳng thèm chào lại tên nhóc con.
Buổi sáng làm việc bắt đầu như vậy, sáng ngủ dậy đánh răng rửa mặt, đi ra đường và bị tắc lại cùng cả đống xe cộ bon chen trong những tiếng còi inh ỏi. Rồi thì đến công ty, chào đồng nghiệp, làm việc rồi lại về chen lấn, nhích từng bước, lại ăn và lại ngủ. Cuộc sống có chút buồn chán, có chút vô vị nhưng an toàn, yên ổn.
Tuổi trẻ thì lại thích cuộc sống thú vị, đầy màu sắc, mỗi ngày là một câu chuyện, mỗi ngày là một trải nghiệm, nhiệt huyết sôi sục hận mình không thể cháy hết trước ngày mai. Yêu cuồng nhiệt, hận dữ dội và rồi là bình yên đến lạ. Có thể yêu một người đến vậy rồi lại cũng có thể hận chính người đó đến thế nhưng đến cuối cùng lại chỉ là sự tĩnh lặng. Đúng là đến kỳ lạ.
Cô đã từng là một công chức nhà nước, công việc mà ai nhìn vào cũng nói rằng rất phù hợp với nữ giới. Công việc không quá áp lực, thỉnh thoảng có thể đi muộn, thỉnh thoảng có thể về sớm, cũng không đòi hỏi làm việc vất vả, làm hết phận sự của mình đã là tốt. Sau cùng lại phải bỏ chạy đến đây, một công ty cổ phần tư nhân. Chẳng rõ là tốt hay không nhưng ít nhất cũng có thể thoải mái sống theo ý mình, không bị chi phối , bị thay đổi tính cách, xù lông lên chỉ vì một kẻ không đáng. Đằng nào cô cũng không cần quá nhiều thời gian rảnh.
Đang mỉm cười chào cô bạn đồng nghiệp, một bàn tay đạp mạnh vào vai cô. Đúng vậy!! Là đập mạnh chứ không phải vỗ nhẹ:
- Đau!!! Mới sáng làm gì vậy. Chọc tức tôi hả?
- Không! Lúc nãy chị chưa có chào lại tôi nhé!!
Hắn lại cười! Không chấp trẻ con! Hôm nay là mồng một, tức giận sẽ đen cả tháng, lúc nãy bị đập một bên vai đã đủ đen lắm rồi.
Cô cười trong chớp nhoáng “ Chào cậu!” rồi lại nghiêm mặt bước đi. “Sáng nay bước chân nào ra trước nhỉ?”
Tên đằng sau cũng không chấp thái độ của cô, quay về phòng làm việc của mình, lại cũng không quên chào và cười nói vói các đồng nghiệp khác.
Cô và hắn cùng là đồng nghiệp, cũng không phải là ghét bỏ gì cả. Hắn bản thân vẫn hay là kẻ ưa đùa cợt. Cô thì tùy hứng. Chẳng qua xem tâm trạng có thoải mái hay không!! Hắn có lẽ cũng đã quen.
Nói hắn và cô là hai mảng đối lập thì không đúng lắm. Cùng lắm chỉ có thể nói là thuộc về hai thế hệ. Đúng vậy! Hai thế hệ dù cô chỉ hơn hắn 5 tuổi. Hắn 27, cô 32.
Như đã từng nói, tuổi trẻ đầy sức sống. Còn hắn, theo cô là bị thừa sức sống. Hắn hay cười, có lẽ do biết mình lúc cười đẹp hơn lúc bình thường. Hắn vui vẻ với tất cả mọi người. Được mọi người cho là vui tính , hài hước. Mà theo cô thì hắn cũng có cái mặt dày của tuổi trẻ nữa.
Vui vẻ, hài hước, thu hút…những mỹ từ này đối với cô chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ khơi gợi đến một kẻ mà cô chẳng muốn nhớ. Chỉ là thỉnh thoảng giật mình, chợt nhớ ra trong những mảng ký ức của mình, anh ta chiếm một khoảng rất lớn. Vì anh ta, cô không có ấn tượng tốt với hắn. Vì hắn có điểm thật giống với anh ta.
Chỉ là, cô có chút cảm thấy khó xử, cảm giác bị người khác nắm điểm yếu của mình. Chỉ là cô đã không cẩn thận, chỉ là luôn thấy hắn là một kẻ ưa đùa cợt. Không nghĩ đến hắn cũng có phần nghiêm túc. Nhất là hôm đó khi nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi, bảo cô cứ khóc đi, nhưng đừng buồn nữa. Bảo cô rằng không hiểu sao khi cô khóc, hắn cảm thấy rất buồn. Bảo rằng cô không nên làm hắn buồn vì hắn luôn thích vui, sống ngắn ngủi như vậy, sao phải sầu não như vậy.
Tuy vẫn là có chút đùa nhưng không hề cợt nhả. Cô đã buông lỏng phòng vệ và đã khóc. Khóc thật đã và cũng thật là mất mặt.
Theo cô thấy, người trẻ tuổi thường rất dễ bộc lộ cảm xúc của mình, vui buồn đều có thể hiện rõ. Cũng rất thích lắm chuyện, cho rằng mình đúng, và thực sự còn có cả tùy hứng nữa, thích làm việc theo ý mình. Hắn có lẽ là minh chứng.
Hắn đã đứng trước mặt cô mà nói thật rõ :
- Chị hãy trở thành người yêu tôi đi! Tôi tin rằng mình sẽ đêm lại hạnh phúc cho chị!!
Cô đã trợn mắt nhìn hắn, hắn trưng ra bộ mặt nghiêm túc nhất, thành thật nhất mà cô từng thấy nhưng có ích gì chứ! Dù trái tim của cô lúc nghe câu nói đấy chợt nhói lên một cái, không phải đập mạnh mà là nhói đau. Đây là cảm giác gì nhỉ?…Cô chỉ thở dài một tiếng. Được một tên nhóc tỏ tình, quả là phải quá vui, cô vẫn còn sức thu hút đến vậy cơ à? Cô không phải gái quá lứa lỡ thì. Cô đã từng kết hôn rồi cũng đã ly hôn! Hạnh phúc, yêu thương và bất hạnh cô cũng đều đã nếm đủ. Chỉ có mãn nguyện là chưa. Chỉ có ấm ức là thừa. Yêu một người thật là khổ, ghét một người cũng thật khổ.
Cô chỉ bình thản trả lời:
- Xin lỗi, tôi không thể…
Im lặng, tất cả chìm vào yên lặng. Hắn nhìn cô và nói “Không sao đâu” rồi bước đi, không nói thêm một lời. Cũng không lịch sự chờ cô bước đi trước.
Hạnh phúc biến mất, nhất là một cuộc hôn nhân tan vỡ để lại một hậu quả khôn lường. Tuổi trẻ bồng bột. Liệu cô có phải đã sai khi nhất quyết chia tay. Nhất quyết giữ cái mà cô gọi là chung thủy. Lẽ ra cô có thể tha thứ một chút…Bao dung_đức tính cần có của một người phụ nữ cô không có đủ. Nếu đổi lại là cô của bây giờ. Có lẽ cô sẽ yêu đuối mà chấp nhận, sẽ rất ấm ức nhưng sẽ chấp nhận. Không xét đến đúng sai của vấn đề nhưng ít nhất như vậy cô sẽ không cô đơn, sẽ không lỡ dở như bây giờ và cũng sẽ không sợ tin tưởng quá vào cái gì như bây giờ.
Sở thích theo năm tháng cũng thay đổi. Cái đã từng thích nhất giờ lại thành cái chướng mắt nhất. Những đặc điểm mà hắn được mọi người khen, ngày xưa cô cũng hãnh diện khi được nghe mọi người khen chồng mình như thế. Mà cô đã quên mất. Ưu điểm và khuyết điểm vốn chỉ là một. Đó là đặc điểm của người không đáng tin nhất.
Tại sao là người từ chối mà cô lại là người nhìn bóng lưng hắn bước đi, thấy có chút cô đơn.Cô bỗng thấy nhớ câu nói của hắn. “Không hiểu sao thấy chị khóc tôi cũng rất buồn”. Cô thở dài rồi cũng bước đi. “E rằng chính cậu cũng chưa rõ hạnh phúc là gì? Sao có thể mang lại cho người khác”.Thở dài…dấu hiệu cho việc cô đã không còn trẻ.
Sau sự việc đó, hắn vẫn bình thường đối xử với cô cũng như mọi người, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Chút lo sợ vu vơ của cô cũng tan biến mất. Tuổi trẻ đúng là biết thức thời. Biết tiến, biết lùi.
Nhìn hắn, lòng cô cũng có chút hụt hẫng. Yêu hay không yêu, có lẽ không quan trọng. Chỉ là thấy công bằng ra, hắn cũng đối xử với cô khá tốt, luôn tươi cười chào cô vào buổi sáng, luôn rủ cô đi ăn trưa, thỉnh thoảng còn pha trà cho cô. Con gái đúng là sinh vật đầy kì lạ. Cô nghĩ đến mình rồi lại thở dài.
Tuổi trẻ mặt dày, cô đã biết rồi. Nhưng trơ tráo thì sao nhỉ? Có phải do tuổi trẻ không? Hay do bản thân người đó? Cô không rõ! Chỉ rõ dùng từ đó cho người ngồi trước mặt thật xứng đáng. Cô ta là vợ mới của chồng cũ của cô. Một mối quan hệ thật hay.! Cô ta nhìn cô, sau khi nói những câu mào đầu vô vị, lại hỏi:
- Dạo này chị thế nào ạ?
Câu hỏi thật mang tính trào phúng: “- Rất tốt!!”
- Cô gặp tôi có việc gì? _cô không kiên nhẫn hỏi.
Cô ta ngước lên nhìn:
- Chị….chị có còn yêu anh ấy không?
Thật can đảm.
- Cô hỏi làm gì?
- Tại em thấy đã 4 năm trôi qua mà chị vẫn chưa kết hôn, cũng hình như chưa có ai nên…
- Đó là việc của tôi, không cần cô quan tâm. Cô lo giữ anh chồng của cô thì hơn đấy.
Tức giận bừng lên, như đã kìm nén quá lâu.
Cô ta có chút sợ hãi, lại nói:
- Tại em thấy lo lắng….Thật ra…thật ra lâu nay em với anh ấy chưa đăng ký, chỉ là sống với nhau vậy thôi. Bố mẹ anh cũng không chấp nhận em. Em cũng rất khổ tâm.
Lại còn kể khổ với cô. Bó tay. Một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp khóc lóc trước mặt mình thật sự cũng rất là động tâm nhưng thế thì làm sao? Mong cô tha thứ? Thực sự không cần! Mong sự đồng cảm! Càng không!
- Vậy rốt cuộc cô muốn nói gì?
Cô thật ghét sự mặt dày của cô ta.
- Em chỉ muốn hỏi chị là chị sẽ có động lòng không nếu anh ấy muốn quay lại với chị!
Thảm họa!! Đây là từ đầu tiên cô nghĩ trong đầu. Có lẽ đã nhiễm nhiều từ những bài báo giải trí gần đây. Thảm họa âm nhạc, thảm họa thời trang…Đây đích thực là một tình huống thảm họa.
- Tôi như thế nào không quan trọng. Đó là việc của tôi. Cô không cần quan tâm mà cũng không quan tâm nổi.
Thật ra “Không bao giờ” mới là câu trả lời bật ra trong cô nhưng cho cô ta khó chịu một chút, cho cô ta lo lắng một chút, cho cô ta xấu hổ một chút thật cũng chẳng sao! Cô cũng thỉnh thoảng nên nhẫn tâm một chút.
Cơm không lành canh không ngọt lại muốn cô dính vào sự phức tạp này ư? Không ham!
Và với cô tình cảm thực đã chết khi kẻ làm chồng đó lừa dối cô quan hệ với một cô gái chỉ vừa tròn 18…
Con đường của mùa đông. Gió lạnh thổi buốt. Trong lòng cũng lạnh ngắt. Không thấy chút nào sự an ủi, ấm áp. Rốt cuộc cô còn phải chịu bao nhiêu mùa đông như vậy nữa. Hay là suốt đời. Nhắm mắt lại, như em bé bán diêm với những mong ước giản đơn, cô muốn thấy một gia đình hạnh phúc, một không khí ấm áp và một nụ cười có thể làm tan lạnh giá. Lại thoáng đâu đó thấy hắn xuất hiện với nụ cười nhăn nhở! Cô mở trừng mắt, lắc đầu và lại thở dài.
Yêu đương thật ra không phải quá khó khăn. Khi bạn đã bắt đầu để ý đến ai đó, hay nụ cười, ánh mắt người đó tự nhiên quanh quẩn trong tâm trí bạn có nghĩa bạn đã bước một chân vào vũng lầy đó. Mà vũng lầy thì có nghĩa là càng quẫy đạp, càng giãy dụa thì sẽ càng lún sâu.
Và hắn lại mở miệng hỏi cô đúng vào lúc trong lòng cô đang thật khó phân tích:
- Có thể nói tại sao chị không yêu tôi không?
Ngụm trà chuẩn bị nuốt thì bị phun ra, vô cùng mất mĩ quan. May cô không có thói quen ngồi quay mặt đối diện hắn. May cho hắn!
- Không thể
- Tại sao là không thể?
- Cứ nghĩ đến việc tôi đã vào đại học mà cậu mới chỉ học cấp II thì tôi đã thấy không thể rồi.
Kỳ thật cô thấy đúng là như vậy, nhưng nói ra nghe cũng buồn cười.
- Tại sao nữa?
- Vì tôi hơn cậu 5 tuổi, đã có một đời chồng, ai cũng thấy chúng ta là không thể. Bố mẹ cậu sẽ giết cậu nếu cậu mở miệng.
- Vì sao nữa?
- Vì tôi với cậu là hai thế hệ khác nhau.
Cô nhấn mạnh câu nói vô cùng quan trọng, tiện thể giải thích cho cậu nhóc nhỏ tuổi:
- Mà tôi nói thật, cậu chắc cũng biết con gái già nhanh hơn con trai nhiều lắm. Cậu tốt nhất nên tìm cô gái trẻ hơn mình 5 tuổi. Như vậy là ổn nhất!
- Vậy à? Hắn ta làm động tác như ngộ ra điều gì mới mẻ, gục gặc đầu.
Cô cũng gật đầu một cách thoải mái “Đúng vậy!”
Rồi hắn thản nhiên nói:
- Tôi thì nghĩ là “ Tắt điện thì nhà ngói cũng như nhà tranh”
Sau đó cười nhăn nhở bước đi, bỏ lại cô đã từng này tuổi vẫn còn đỏ mặt…
Tình yêu đến nhẹ nhàng như vậy, con tim cũng bất trị, khó dạy như vậy nhưng sự đời thì không phải đơn giản vậy. Yêu cũng đâu có nhất thiết phải nồng nhiệt như tuổi trẻ, đòi sống đòi chết ở bên nhau. Cô không còn trẻ, cũng biết cái gì là không thể và cái gì là có thể. Cô và hắn, hai người là không thể. Có tình cảm thì đã sao? Quan trọng là thực tế kìa.
Và trong cái lúc hỗn độn cảm xúc đó, người mang danh chồng cũ của cô đã xuất hiện. Như bao trường hợp đã từng xảy ra của những kẻ ngoại tình, anh ta hối hận, ngay từ lúc cô bỏ đi đã hối hận! Đến giờ không lúc nào quên được cô! Chì là sợ và xấu hổ nên không dám đi gặp cô.
Anh ta xin lỗi, anh ta muốn cô tha thứ. Nếu cô vẫn chưa có ai, anh ta muốn được cùng cô làm lại từ đầu.
Anh ta trông gầy hơn, tiều tụy hơn chút ít hồi còn đang là chồng cô nhưng lại có vẻ nhìn đời đơn giản hơn, ngây thơ hơn. Anh ta đã nghĩ cô là gì nhỉ?
Dù đã từng nghĩ nếu thời gian quay lại, đến từng này tuổi cô sẽ vì những cái ràng buộc mà tha thứ. Nhưng thực sự cái đó chỉ là do cô nghĩ. Thực tế là cô đã không tha thứ và không thể tha thứ! Muốn xin lỗi! Muốn hối hận! Đã quá muộn. Muốn cô quay về! Vẫn còn yêu cô! Dù cô ép mình cũng không thể khi đã không còn yêu người đàn ông trước mặt! Cô lại khẽ thở dài.
Bố mẹ gọi điện giục cô mau chóng đi gặp vài đối tượng phù hợp. Lúc cuối còn tỏ ra vô tình nhắc đến chồng cũ của cô. Xem ra anh ta đã làm thế nào đó để bố mẹ cô tha thứ, rồi nghĩ về đứa con gái tuổi ngày càng nhiều, cơ hội ngày càng ít này, sợ cô phải lấy làm hai rồi chăm con người ta, con anh con chúng ta nên họ đã xiêu lòng. Ôi bố mẹ! Những bậc sinh thành vĩ đại, tính toán rất sâu rất thực tế nhưng lại cũng đầy những tưởng tượng phong phú.
Bố mẹ có những sức mạnh đặc biệt. Đó là tình yêu và sự quan tâm chân thành nhất đến con cái của họ. Ngày một ngày hai, đến gần cả tháng. Họ cũng làm cô muốn buông xuôi, buông tất cả cảm xúc của mình. Anh ta có lẽ đã thực sự hối hận. Cô dù sao cũng đã nắm được một điểm của anh ta, sẽ không dám tùy tiện mà đối xử không tốt với cô. Bố mẹ chồng cũ cũng rất quý cô. Cô cũng sẽ không bị coi là hai đời chồng. Cũng không quá tệ.
Vậy nhưng chỉ cần nhắm mắt lại một chút, tưởng tượng về cuộc sống trong tương lai, nụ cười của hắn lại hiện lên trong tâm trí, cố chấp không rời."Tôi tin rằng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho chị" . “Khó lắm! Cậu nhóc ạ. Ngay cả hạnh phúc của tôi ở đâu tôi cũng không rõ”. Cô thầm thì….
Cô nhận lời gặp mặt anh ta một lần nữa, theo yêu cầu của bố mẹ, theo sự suy xét về tính hợp lý của cuộc đời mình và cả vì sự mặt dày ngày nào cũng chờ cô ở cổng công ty lúc tan giờ làm của anh ta nữa.
Hắn nghe được chuyện, nhìn cô một chút rồi nói trong lúc đang ngồi ăn cơm.
- Chị thích làm con ngốc lắm à?
Câu hỏi thật mang tính tu từ! Hỏi như khẳng định. Cô trừng mắt nhìn hắn. Hắn chỉ nhìn lại cô rồi nói “Đàn ông có lần một sẽ có lần hai, điều cơ bản này chị cũng không rõ sao?”
Nụ cười của hắn mang chút buồn, cô cũng không hung hăng. Không cãi lại. Lẳng lặng ăn tiếp. Dù sao hắn cũng đang còn trẻ con lắm! Hắn không thể hợp với cô! Trăm lý do không hợp, ngàn điều không hợp. Vậy cần gì phải quá dây dưa. Dù không quay về với chồng cũ thì cô với hắn vẫn là không thể! Vậy sao phải làm cô và hắn rối lòng hơn nữa.
- Dù sao cũng là chuyện của tôi! _cô cười nhẹ.
Hắn đứng dậy, bỏ đi. Cô cũng không muốn ăn thêm một miếng nào nữa!
Tuổi trẻ dù sao cũng hay thay đổi, yêu đương cũng chỉ là một thoáng mà thôi. Hắn cũng vậy. Hắn sẽ yêu một người khác rất nhanh chóng, sẽ quên cô một cách nhanh chóng. Rốt cuộc lại sẽ chỉ còn cô, một kẻ không ra già, không ra trẻ như cô ngẩn ngơ mà thôi.
Hắn cũng có nhiều người thích. Tất nhiên là đều ít tuổi hơn hắn và xinh tươi hơn cô. Cô chẳng có gì để tự tin để công bằng mà có thể yêu hắn. Chẳng có một căn cứ gì cho hạnh phúc về sau này nếu cô và hắn…..
Ngày đi gặp chồng cũ, cô ăn mặc bình thường. Anh ta với vẻ hối lỗi thật sự, cười nói rất nhiều, nhắc lại rất nhiều những kỉ niệm của hai người. Sở thích của cô, tính cách của cô, và sự tiếc nuối của anh ta. Chỉ đáng tiếc rằng anh ta đã không còn là người mà cô đã từng yêu đó và cô cũng không còn là cô của những ngày tươi trẻ đó. Tình cảm cũng đã không còn nữa.
Không xúc động, không thù oán, không căm hận. Tất cả trong cô chỉ là sự tĩnh lặng. Hơn lúc nào hết cô rất rõ rằng dù chỉ là mưu cầu một thứ hạnh phúc vớt vát thì cô cũng không thể chấp nhận anh ta. Thực sự không thể.
Lại đi ra đường trong khí trời lạnh lẽo về đêm, không một chút dễ chịu. Tâm trạng càng không hề thoải mái. Dòng người vẫn tấp nập. Từng đôi tình nhân nắm tay nhau. Trong lòng càng thêm cô đơn.
Về đến cửa nhà. Cô nhìn thấy hắn, trong khí trời lạnh lẽo, hai tay đút túi áo, đang đứng trước cửa. Cô ngạc nhiên, sững sờ và rồi lại giữ vẻ bình tĩnh đi qua hắn. Lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa. Tiếng ổ khóa lạch cạch, hắn vẫn không nói tiếng nào. Cho đến khi cô cầm nắm cửa mở ra, hắn mới lên tiếng:
- Chị lại không chào tôi rồi. Sao lần nào tôi cũng phải là người chào trước vậy.
Hắn cười nhưng vẫn không được tươi lắm.
- Cậu làm gì ở đây vậy?
- Đưa cô bạn mới quen về nhà, chợt nhớ ra chị ở khu này nên chạy vào hỏi thăm chút!
- Ừm! Hỏi thăm rồi thì cũng nên đi về thôi. Trời ngày càng lạnh .
Giọng cô thản nhiên, ngẩng lên nhìn trời cho nước mắt không chảy xuống. Thật không có gì sao? Có thể thản nhiên đến vậy. Cô như một kẻ ngốc. Yêu cũng đã yêu rồi. Chối thì có ích gì chứ? Chả phải rằng giờ phút này đây, không biết hắn nói thật hay đùa mà trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu đến muốn khóc đấy sao? Yêu đương quả nhiên không còn phù hợp với người đã không còn trẻ như cô. Rất tốn sức.
- Ừm. Vậy chị vào nhà đi. Tôi về đây.
Tiếng bước chân bước đi. Tay vẫn nắm ở ổ khóa, không mở ra được. Cảm giác cô đơn, bị bỏ rơi dù cô là người chối bỏ trước. Nước mắt thật đã chảy xuống.
Bỗng có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, lại lấy tay đưa lên mặt, lau nước mắt cho cô, lại ôm cô chặt hơn, khẽ nói:
- Buồn, không muốn tôi đi thì phải nói chứ! Tôi sẽ đi thật đấy.
Vòng tay đó thực sự rất ấm, làm cô càng muốn khóc.
- Cậu không đi tìm bạn gái của cậu đi_cô nói dỗi
- Tôi sẽ đi sau khi chị ngừng khóc _hắn thản nhiên thừa nhận
Cô trừng mắt quay đầu lại nhìn hắn, lại nhìn thấy nụ cười nhe nhởn như mang ý đồ khoe răng của hắn
- Chị thật dễ bị lừa. Lý do vớ vẩn như vậy cũng tin.
Cô tức giận cùng khó chịu nhưng nhìn nụ cười của hắn, tất cả lại như dừng lại.Cô chỉ thở ra rồi nói:
- Rốt cuộc trong lòng cậu có cái gì?
Cô rốt cuộc không biết trong lòng hắn có cái gì, rốt cuộc có bao nhiêu thật lòng. Tỏ tình cũng vậy, yêu cũng vậy. Có cũng được, không có cũng chẳng sao. Tất cả hắn đều không quá cuồng nhiệt, cô lại không còn có thể liều lĩnh, thích là yêu. Cô thực sự sợ. Hắn đối với cô? Có phải là thật lòng? Phải chăng chỉ là thoáng qua.
Hắn nhìn cô chăm chú, trong lòng cũng ngổn ngang. Cô có lẽ đã không biết hắn cũng rất sợ. Hắn sợ hắn tiến một bước, cô sẽ lùi hai bước. Hắn sợ hắn liều lĩnh, cô sẽ bỏ chạy. Cái gì cũng chỉ dám nửa thật nửa đùa mà nói, cái gì cũng không dám vồ vập. Hắn không hiểu cái suy nghĩ của cô về tuổi tác. Lại cũng không cách biệt quá lớn. Có thể như cô từng nói, hắn tuổi trẻ, hắn còn chưa hiểu nhưng hắn biết hắn rất muốn an ủi cô, sưởi ấm cho cô và mang lại hạnh phúc cùng nụ cười cho cô. Hắn yêu cô. Cô liệu có hiểu?
Hắn cũng chỉ nhẹ nhàng cười và nói:
- Còn có thể có gì? Trong đó có chị chứ còn gì nữa!
Nhìn thấy nụ cười đó, nghe câu nói đó, vào giờ phút này cô rốt cuộc cũng đã hiểu trên đời này không có cái gì có thể chắc chắn là hạnh phúc, cũng không có cái là không thể. Chỉ là không thể tránh khỏi được mà yêu và rồi chấp nhận bất kể hậu quả sau này ra sao. Là thế nào cũng được, chỉ là đã lỡ yêu mất rồi. Và không cách nào che dấu.
Cô cũng nở nụ cười, nụ cười khiến hắn thấy choáng ngợp vì rõ ràng hắn chưa từng thấy cô cười tươi như vậy. Cô chỉ nhẹ nhàng tuyên bố:
- Từ nay về sau cậu có thể gọi tôi là người đẹp!
(Sưu tầm)
0 comments:
Post a Comment